Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014
Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014
Có lẽ em đã sai rồi, đừng dùng sự chờ đợi để thử thách tình yêu… | Để Gió Cuốn Đi
Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014
Hay là tôi cứ nhắm mắt chiều theo số phận để lấy người vợ xấu nhưng có tiền? | Để Gió Cuốn Đi
Em như chết lặng khi biết tôi gạ gẫm qua đêm với người con gái khác khi yêu em | Để Gió Cuốn Đi
Sau 4 năm chia tay nhau thì giờ đây, tôi nghe tin em đi lấy chồng mới | Để Gió Cuốn Đi
Những cô nàng không chịu lớn, phải đi qua những đổ nát mới có thể lớn lên… | Để Gió Cuốn Đi
Tôi nhớ anh lắm, nhớ đến phát điên, chỉ muốn gặp anh và òa khóc | Để Gió Cuốn Đi
Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014
Chàng trai để yêu sẽ làm bạn hạnh phúc, nhưng đó là niềm hạnh phúc tức thời | Để Gió Cuốn Đi
Hãy tận hưởng nhiều nhất có thể quãng đời đẹp nhất bên người mà mình yêu thương | Để Gió Cuốn Đi
Phụ nữ không nên cưới một chàng trai quá ngọt ngào với tất cả mọi cô gái | Để Gió Cuốn Đi
Đàn ông cực kỳ khó chịu mỗi khi vợ mình im hơi lặng tiếng suốt cả thời gian dài | Để Gió Cuốn Đi
Bởi có những việc cứ giữ kín trong im lặng thì sẽ tốt hơn cho cả hai | Để Gió Cuốn Đi
Nếu bạn cảm thấy tình yêu đó khiến bạn mệt mỏi hơn vui vẻ.... | Để Gió Cuốn Đi
5 tình huống hay gặp đi đôi với gợi ý “chữa cháy” sẽ giúp bạn tự tin hẹn hò | Để Gió Cuốn Đi
Hãy cho người bạn thân biết, bạn đang rất hạnh phúc bên một nửa của mình | Để Gió Cuốn Đi
Tình yêu không nên tồn tại chỉ để khỏa lấp nỗi cô đơn trong bạn | Để Gió Cuốn Đi
Rất khó khăn để bạn quyết định có nên lấy người đàn ông đã từng qua đời vợ | Để Gió Cuốn Đi
Tình yêu không đủ để mọi mối quan hệ vượt qua khó khăn, trở ngại | Để Gió Cuốn Đi
Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014
Giết hiếp nữ công nhân rồi về ngủ ngon lành
Sau khi bóp cổ chị T., thấy hành vi của mình không bị ai phát hiện, Mến liền bế chị T. lên giường thực hiện hành vi đồi bại.
Phạm 3 trọng tội cùng lúc và đối mặt với khung hình phạt tử hình, bị cáoTrương Ngọc Hoài Mến (31 tuổi, quê tỉnh Long An) lẻ loi một mình, không người thân thích để nhìn mặt tại phiên tòa xét xử bị cáo. Có lẽ vì vậy mà bị cáo chai lì, lãnh cảm khi ra tay sát hại chị B.T.T. (19 tuổi, ở trọ tại tổ 11, KP.12, phường An Bình, TP.Biên Hòa) gây xôn xao dư luận địa phương.
Kiếp mồ côi
5 tuổi, Mến và anh trai được mẹ (bà P.) dẫn đi phiêu bạt đó đây một thời gian khá dài. Do khó khăn trong việc nuôi con, bà P. đã quay về quê giao anh em Mến cho chồng nuôi nấng và không trở lại nữa. Học hết lớp 1 Mến đã nghỉ học đi chăn vịt thuê và lêu lổng cùng với bọn trẻ con trong xóm. 11 tuổi, Mến cho rằng mình đã khôn lớn nên càng ương bướng hơn. Vì vậy, sau khi bị cha cho một trận đòn, Mến đã bỏ nhà đi bụi.
Tuy vậy, Mến vẫn cố giữ nhân thân không bị tỳ vết suốt 20 năm. Vậy mà, lúc 2 giờ ngày 23-11-2013, trong lúc say rượu, Mến lại nảy sinh tà ý và gây ra cái chết thương tâm cho chị T., công nhân tạm trú cùng khu nhà trọ với Mến.Thời gian cứ vậy trôi qua, Mến lăn lộn trong xã hội với đủ thứ công việc để mong ngày được no bụng, đêm về có nơi ngả lưng. Thiếu người thân xung quanh, những lúc đói rét Mến tự co ro bao bọc lấy bản thân.
Sau chầu nhậu đêm với nhóm bạn công nhân, đồng hồ vừa điểm sang ngày mới thì Mến tỉnh giấc. Trái tim Mến chợt quặn thắt lại khi nghĩ đến hình bóng cô công nhân xinh đẹp ở chung dãy trọ. Rồi trong đầu Mến nảy ra ý nghĩ lén sang phòng trọ của cô gái trộm điện thoại nhằm mục đích chọc ghẹo để giải sầu.
Nghĩ là làm, Mến nhẹ nhàng rời phòng, lẻn vào phòng trọ chị T. khi thấy chị ra nhà vệ sinh tập thể.
Quay về phòng, thấy Mến cầm chiếc điện thoại di động (trị giá 500 ngàn đồng) của mình, chị T. đã hô hoán. Sợ hãi, Mến dùng tay bịt miệng, ôm chặt chị T. và quật chị ngã xuống nền nhà. Thấy chị T. vẫn tiếp tục kêu la, Mến điên tiết dùng sức mạnh khống chế, bóp cổ chị T. cho đến khi chị không còn phản ứng nữa.
Thấy hành vi của mình không bị ai phát hiện, Mến liền bế chị T. lên giường thực hiện hành vi đồi bại, rồi dửng dưng cầm chiếc điện thoại của nạn nhân mang về phòng mình và đánh một giấc ngon lành đến 9 giờ.
Tội chồng tội
Ngủ dậy, Mến hé cửa nhìn sang phòng trọ của chị T. vẫn không thấy động tĩnh gì, nên tiếp tục mò sang phòng nạn nhân lục tìm tài sản và lấy được 30 ngàn đồng.
Sau khi về lại phòng trọ của mình nằm suy nghĩ mông lung, Mến nghĩ nhiều đến việc đào tẩu mà không bị cơ quan chức năng phát hiện. Chần chừ một hồi lâu, đến 14 giờ cùng ngày, Mến dọn đồ đạc đến thuê một phòng trọ khác ở KP.2, phường An Bình. Đến 19 giờ cùng ngày, Mến đã bị công an bắt giữ về các hành vi: giết người, hiếp dâm và cướp tài sản.
Ngày 30-5, Mến đứng trước vành móng ngựa và lạnh lùng tranh cãi với Hội đồng xét xử rằng, việc bị cáo quay lại phòng trọ của nạn nhân lần thứ hai cốt để tạo hiện trường giả, chứ không nhằm lục tìm tài sản. Hơn nữa, 30 ngàn đồng không đáng bao nhiêu, nên bị cáo nhận bừa cho xong chuyện với cơ quan điều tra.
“Bị cáo có tội thì nhận tội, nhưng điều cáo trạng nêu không đúng, bị cáo rất mong tòa xem xét” - bị cáo Mến lạnh lùng trình bày.
Giết hiếp nữ công nhân rồi về ngủ ngon lành
Bị cáo Trương Ngọc Hoài Mến tại tòa ngày 30/5.
Trước hành vi mất nhân tính của bị cáo Mến đối với bị hại T., vị đại diện Viện Kiểm sát nhân dân tỉnh giữ quyền công tố tại tòa đã đề nghị Hội đồng xét xử tuyên cách ly vĩnh viễn bị cáo ra khỏi đời sống xã hội. Nhưng bị cáo Mến vẫn không hề run sợ, điềm nhiên xin tòa xem xét giảm nhẹ hình phạt và xin gia đình bị hại tha thứ.
“Bị cáo bỏ nhà ra đi đã 20 năm rồi, người thân thích cũng đã từ bỏ bị cáo từ lâu, nên bị cáo không chối tội và sẵn sàng chấp nhận hình phạt mà tòa tuyên” - bị cáo Mến trình bày.
Sau khi xem xét các tình tiết tăng nặng và giảm nhẹ đối với bị cáo, Tòa án nhân dân tỉnh đã tuyên phạt bị cáo Mến mức án tổng hợp tử hình về các tội: giết người, hiếp dâm, cướp tài sản; đồng thời buộc bị cáo phải bồi thường cho gia đình bị hại trên 87 triệu đồng.
Phiên tòa kết thúc, bị cáo Mến lẳng lặng theo chân các chiến sĩ cảnh sát bảo vệ về trại tạm giam để chờ ngày thi hành án.
Báo Đồng Nai
http://thuonghieuthoitrang.blogspot.com/
Phạm 3 trọng tội cùng lúc và đối mặt với khung hình phạt tử hình, bị cáoTrương Ngọc Hoài Mến (31 tuổi, quê tỉnh Long An) lẻ loi một mình, không người thân thích để nhìn mặt tại phiên tòa xét xử bị cáo. Có lẽ vì vậy mà bị cáo chai lì, lãnh cảm khi ra tay sát hại chị B.T.T. (19 tuổi, ở trọ tại tổ 11, KP.12, phường An Bình, TP.Biên Hòa) gây xôn xao dư luận địa phương.
Kiếp mồ côi
5 tuổi, Mến và anh trai được mẹ (bà P.) dẫn đi phiêu bạt đó đây một thời gian khá dài. Do khó khăn trong việc nuôi con, bà P. đã quay về quê giao anh em Mến cho chồng nuôi nấng và không trở lại nữa. Học hết lớp 1 Mến đã nghỉ học đi chăn vịt thuê và lêu lổng cùng với bọn trẻ con trong xóm. 11 tuổi, Mến cho rằng mình đã khôn lớn nên càng ương bướng hơn. Vì vậy, sau khi bị cha cho một trận đòn, Mến đã bỏ nhà đi bụi.
Tuy vậy, Mến vẫn cố giữ nhân thân không bị tỳ vết suốt 20 năm. Vậy mà, lúc 2 giờ ngày 23-11-2013, trong lúc say rượu, Mến lại nảy sinh tà ý và gây ra cái chết thương tâm cho chị T., công nhân tạm trú cùng khu nhà trọ với Mến.Thời gian cứ vậy trôi qua, Mến lăn lộn trong xã hội với đủ thứ công việc để mong ngày được no bụng, đêm về có nơi ngả lưng. Thiếu người thân xung quanh, những lúc đói rét Mến tự co ro bao bọc lấy bản thân.
Sau chầu nhậu đêm với nhóm bạn công nhân, đồng hồ vừa điểm sang ngày mới thì Mến tỉnh giấc. Trái tim Mến chợt quặn thắt lại khi nghĩ đến hình bóng cô công nhân xinh đẹp ở chung dãy trọ. Rồi trong đầu Mến nảy ra ý nghĩ lén sang phòng trọ của cô gái trộm điện thoại nhằm mục đích chọc ghẹo để giải sầu.
Nghĩ là làm, Mến nhẹ nhàng rời phòng, lẻn vào phòng trọ chị T. khi thấy chị ra nhà vệ sinh tập thể.
Quay về phòng, thấy Mến cầm chiếc điện thoại di động (trị giá 500 ngàn đồng) của mình, chị T. đã hô hoán. Sợ hãi, Mến dùng tay bịt miệng, ôm chặt chị T. và quật chị ngã xuống nền nhà. Thấy chị T. vẫn tiếp tục kêu la, Mến điên tiết dùng sức mạnh khống chế, bóp cổ chị T. cho đến khi chị không còn phản ứng nữa.
Thấy hành vi của mình không bị ai phát hiện, Mến liền bế chị T. lên giường thực hiện hành vi đồi bại, rồi dửng dưng cầm chiếc điện thoại của nạn nhân mang về phòng mình và đánh một giấc ngon lành đến 9 giờ.
Tội chồng tội
Ngủ dậy, Mến hé cửa nhìn sang phòng trọ của chị T. vẫn không thấy động tĩnh gì, nên tiếp tục mò sang phòng nạn nhân lục tìm tài sản và lấy được 30 ngàn đồng.
Sau khi về lại phòng trọ của mình nằm suy nghĩ mông lung, Mến nghĩ nhiều đến việc đào tẩu mà không bị cơ quan chức năng phát hiện. Chần chừ một hồi lâu, đến 14 giờ cùng ngày, Mến dọn đồ đạc đến thuê một phòng trọ khác ở KP.2, phường An Bình. Đến 19 giờ cùng ngày, Mến đã bị công an bắt giữ về các hành vi: giết người, hiếp dâm và cướp tài sản.
Ngày 30-5, Mến đứng trước vành móng ngựa và lạnh lùng tranh cãi với Hội đồng xét xử rằng, việc bị cáo quay lại phòng trọ của nạn nhân lần thứ hai cốt để tạo hiện trường giả, chứ không nhằm lục tìm tài sản. Hơn nữa, 30 ngàn đồng không đáng bao nhiêu, nên bị cáo nhận bừa cho xong chuyện với cơ quan điều tra.
“Bị cáo có tội thì nhận tội, nhưng điều cáo trạng nêu không đúng, bị cáo rất mong tòa xem xét” - bị cáo Mến lạnh lùng trình bày.
Giết hiếp nữ công nhân rồi về ngủ ngon lành
Bị cáo Trương Ngọc Hoài Mến tại tòa ngày 30/5.
Trước hành vi mất nhân tính của bị cáo Mến đối với bị hại T., vị đại diện Viện Kiểm sát nhân dân tỉnh giữ quyền công tố tại tòa đã đề nghị Hội đồng xét xử tuyên cách ly vĩnh viễn bị cáo ra khỏi đời sống xã hội. Nhưng bị cáo Mến vẫn không hề run sợ, điềm nhiên xin tòa xem xét giảm nhẹ hình phạt và xin gia đình bị hại tha thứ.
“Bị cáo bỏ nhà ra đi đã 20 năm rồi, người thân thích cũng đã từ bỏ bị cáo từ lâu, nên bị cáo không chối tội và sẵn sàng chấp nhận hình phạt mà tòa tuyên” - bị cáo Mến trình bày.
Sau khi xem xét các tình tiết tăng nặng và giảm nhẹ đối với bị cáo, Tòa án nhân dân tỉnh đã tuyên phạt bị cáo Mến mức án tổng hợp tử hình về các tội: giết người, hiếp dâm, cướp tài sản; đồng thời buộc bị cáo phải bồi thường cho gia đình bị hại trên 87 triệu đồng.
Phiên tòa kết thúc, bị cáo Mến lẳng lặng theo chân các chiến sĩ cảnh sát bảo vệ về trại tạm giam để chờ ngày thi hành án.
Báo Đồng Nai
http://thuonghieuthoitrang.blogspot.com/
Rốt cuộc, người ta yêu nhau để làm gì?
Đàn ông yêu bằng mắt. Phụ nữ yêu bằng tai”. Có lẽ chính vì thế mà phụ nữ chúng ta luôn liêu xiêu và điên đảo bởi những lời ngọt ngào êm dịu của đấng mày râu. Và hầu hết, cho đến tận ngày nay cơ số chị em chúng ta đều cho rằng đã bị lừa phỉnh bởi những lời hứa chỉnh chu nhưng chưa bao giờ bám trụ vững chắc theo thời gian.
Người ta yêu nhau, có thể đơn giản chỉ là để trong một buổi chiều đầy gió, có người uống ly nước phía đối diện, ăn cái bánh phía đối diện, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia …
Phải, đôi khi tôi vẫn thắc mắc. Rốt cuộc, người ta yêu nhau để làm gì?
Ngày qua ngày, tình yêu hiện hữu trên khắp thế gian, từng phút từng giờ, từng hơi thở từng nhịp đập, từng ánh nhìn từng cái nắm tay.
Người ta vui sướng, người ta đam mê, người ta mơ mộng. Những câu chuyện tình rực rỡ, có khi sáng và trong như những tia nắng mới, có khi giản dị như một cốc cafe, có khi trầm buồn và thầm lặng như bài ca trên phố cổ.
Chiều muộn, tôi thích ngồi vắt vẻo trên bậc thềm nhà hát, tay cầm que kem, lơ đãng ngắm nhìn ánh đèn vàng bảng lảng và những đôi bạn trẻ, tay trong tay, ngọt ngào và giản dị. Tôi nghĩ, “Người ta yêu nhau”.
Phải, người ta yêu nhau.
Nhưng để làm gì?
Tôi có một cô bạn. Cô ấy thích một cậu bạn khác. Khi tôi bảo cô ấy “yêu đi”, cô ấy lắc đầu và bảo “yêu bây giờ thì cũng được, nhưng chẳng đi đến đâu … “. Tôi hơi thắc mắc. Vậy tình yêu có thể đi đến đâu? Hôn nhân ư? Một cuộc tình có thể kéo dài bao lâu? 2 – 3 tháng, 2 – 3 năm, hay vài chục năm?
Đương nhiên, chỉ những người yêu nhau mới trả lời được câu hỏi này. Tôi không biết. Chúng ta còn quá trẻ, và đường còn quá dài. Tình yêu trong trẻo, tình yêu đầy màu sắc, tình yêu đẹp đẽ và tình yêu cũng có thể rất dễ bay đi …
Vậy nếu yêu nhau không là để dắt tay nhau lên xe hoa, thì yêu nhau để làm gì?
Vài người bạn khác bảo tôi: “Là để cho vui chứ làm gì ?!”.
Có lẽ câu trả lời này không sai, mặc dù nghe có vẻ trần trụi. Tình yêu là hơi thở, là nhịp đập trái tim, là con người thật, không màu mè, không lừa dối. Tất cả chúng ta đều cần sự âu yếm, tất cả chúng ta đều cần ai đó nghĩ đến mình, quan tâm đến mình, có điều chúng ta có bộc lộ nhu cầu đó ra hay không.
Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Vì người ta yêu nhau, người ta muốn chia sẻ tình yêu của mình, trong màn sương mai phơn phớt hay trong tiếng gió reo trên những đỉnh cây. Người ta yêu nhau không biết đêm, ngày, bóng tối hay ánh sáng. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảnh khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời …
Người ta yêu nhau, có thể đơn giản chỉ là để trong một buổi chiều đầy gió, có người uống ly nước phía đối diện, ăn cái bánh phía đối diện, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia …
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
Phải, đôi khi tôi vẫn thắc mắc. Rốt cuộc, người ta yêu nhau để làm gì?
Ngày qua ngày, tình yêu hiện hữu trên khắp thế gian, từng phút từng giờ, từng hơi thở từng nhịp đập, từng ánh nhìn từng cái nắm tay.
Người ta vui sướng, người ta đam mê, người ta mơ mộng. Những câu chuyện tình rực rỡ, có khi sáng và trong như những tia nắng mới, có khi giản dị như một cốc cafe, có khi trầm buồn và thầm lặng như bài ca trên phố cổ.
Chiều muộn, tôi thích ngồi vắt vẻo trên bậc thềm nhà hát, tay cầm que kem, lơ đãng ngắm nhìn ánh đèn vàng bảng lảng và những đôi bạn trẻ, tay trong tay, ngọt ngào và giản dị. Tôi nghĩ, “Người ta yêu nhau”.
Phải, người ta yêu nhau.
Nhưng để làm gì?
Tôi có một cô bạn. Cô ấy thích một cậu bạn khác. Khi tôi bảo cô ấy “yêu đi”, cô ấy lắc đầu và bảo “yêu bây giờ thì cũng được, nhưng chẳng đi đến đâu … “. Tôi hơi thắc mắc. Vậy tình yêu có thể đi đến đâu? Hôn nhân ư? Một cuộc tình có thể kéo dài bao lâu? 2 – 3 tháng, 2 – 3 năm, hay vài chục năm?
Đương nhiên, chỉ những người yêu nhau mới trả lời được câu hỏi này. Tôi không biết. Chúng ta còn quá trẻ, và đường còn quá dài. Tình yêu trong trẻo, tình yêu đầy màu sắc, tình yêu đẹp đẽ và tình yêu cũng có thể rất dễ bay đi …
Vậy nếu yêu nhau không là để dắt tay nhau lên xe hoa, thì yêu nhau để làm gì?
Vài người bạn khác bảo tôi: “Là để cho vui chứ làm gì ?!”.
Có lẽ câu trả lời này không sai, mặc dù nghe có vẻ trần trụi. Tình yêu là hơi thở, là nhịp đập trái tim, là con người thật, không màu mè, không lừa dối. Tất cả chúng ta đều cần sự âu yếm, tất cả chúng ta đều cần ai đó nghĩ đến mình, quan tâm đến mình, có điều chúng ta có bộc lộ nhu cầu đó ra hay không.
Người ta yêu nhau để ở bên nhau, để chở che, chăm sóc lẫn nhau. Vì người ta yêu nhau, người ta muốn chia sẻ tình yêu của mình, trong màn sương mai phơn phớt hay trong tiếng gió reo trên những đỉnh cây. Người ta yêu nhau không biết đêm, ngày, bóng tối hay ánh sáng. Tình yêu là một điều diễn biến liên tục, chẳng biết khi nào sẽ dừng lại. Nhưng những khoảnh khắc tưởng như vô hình và nhẹ bẫng ấy, đôi khi lại là điều chúng ta phải tìm kiếm cả cuộc đời …
Người ta yêu nhau, có thể đơn giản chỉ là để trong một buổi chiều đầy gió, có người uống ly nước phía đối diện, ăn cái bánh phía đối diện, ánh mắt âu yếm, đôi môi mỉm cười, và tâm hồn luôn sẵn sàng sẻ chia …
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
Con yêu của mẹ, con sẽ có hạnh phúc...
Kẻ cô đơn dù tự mua vui cho mình cũng thường hay lỗi hẹn… Bởi có những ngày thả trôi nỗi buồn rồi lại tiện tay bắt lấy, nhân một ngày nào đó tâm trạng ủ ê mà không biết san sẻ cùng ai.
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
Thì hãy yêu bản thân mình trước nhất, vì có yêu thương và tôn trọng mình thì người khác mới yêu thương và tôn trọng con. Đừng bao giờ đánh mất lòng tự tôn hay tự trọng.
Nếu một ngày con biết yêu...
Đừng hoang phí tuổi trẻ và sắc đẹp. Con có thể lắm mối tối nằm không nhưng đừng đi lăng nhăng với tất cả các mối. Sắc đẹp và phẩm giá là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau, đừng ban phát giá trị của mình cho nhiều người.Đi với một người đàn ông, con là cơm, nhưng đi với tất cả đàn ông, con là phở. Đừng để lối sống buông thả làm hỏng phẩm giá của mình. Sống đúng đắn, con sẽ gặp được người đứng đắn.
Nếu một ngày con biết yêu...
Thì đừng lụy tình hay làm liều khi người yêu con không quan tâm, thậm chí rời bỏ con. Con đau khổ, nhưng con đã làm hết sức. Một người đàn ông yêu con thật lòng là người không bao giờ bỏ rơi con.
Một người đàn ông vô tâm không xứng để con yêu nhiều đến vậy. Con luôn tự bào chữa "tính anh ta như thế", nhưng con à, người yêu con thật lòng sẽ không bao giờ vô tâm với con.
Anh ta có thể không quan tâm trước mặt nhưng sẽ quan tâm theo nhiều cách khác, có thể để con khóc nhưng sau đó sẽ lau nước mắt và ôm con thật chặt, hoặc giả không biểu lộ, trái tim anh ta cũng cấu xé trong lòng. Nếu vô tâm, điều đó chỉ có thể anh ta không yêu con đủ nhiều để quan tâm, hoặc bên anh ta có nhiều mối quan tâm khác. Con nên để anh ta đi cho đến khi nhận ra đâu là tình yêu đích thực.
Nếu một ngày con biết yêu...
Thì đừng quá đau buồn hay dành nước mắt cho một người trong thời gian dài. Con nghĩ vì anh ta nhưng chưa chắc anh anh ta cũng như vậy.
Trong thời gian con buồn, con khóc, anh ta có thể đang dạo chơi, đang tay trong tay với một người hay đang cười bên những niềm vui mới. Vì anh ta đang sống vui vẻ, con hãy gạt nước mắt mà mỉm cười, dành thời gian cho những việc đáng lo xa hơn.
Người thành công và người thất bại hơn nhau ở cách sử dụng thì giờ. Nếu cứ đau khổ triền miên, con vô tình để những người sau có cơ hội vượt mặt, hoặc nếu không cũng làm mất đi giá trị cuộc sống, xem cuộc đời là những chuỗi ngày dài đau thương. Gạt nước mắt và cười, cuộc sống này sẽ khác. Tìm thấy niềm vui, mọi thứ sẽ êm đẹp. Đừng buồn mãi vì một người.
Nếu một ngày con biết yêu...
Thì hãy yêu bản thân mình trước nhất, vì có yêu thương và tôn trọng mình thì người khác mới yêu thương và tôn trọng con. Đừng bao giờ đánh mất lòng tự tôn hay tự trọng. Con nên nhớ, trước trái tim là đôi mắt, người ta yêu con vì con đẹp và giá trị. Từ bỏ giá trị của mình, nét đẹp không còn ý nghĩa, con sẽ không nhận được nhiều như con đáng có vì chính con đã từ bỏ để lấy những thứ không xứng với bản thân.
Nếu một ngày con biết yêu...
Thì đừng sợ tốn thời gian hay công sức cho những người đàn ông đích thực. Vì họ chân thành và tử tế, họ đáng được thương yêu bởi họ biết trân trọng những thương yêu. Ra đời, con sẽ thấy nhiều người đáng sợ, dù con yêu họ, họ cũng không đoái hoài điều đó, thậm chí đạp trả vào mặt con, vì thế ngay từ lúc còn non, hãy dành tình cảm cho những người tử tế.
Nếu một ngày con biết yêu...
Thì đừng lạc mất tình yêu để tìm kiếm những thứ vô bổ, để rồi mãi mới tìm thấy nhau hãy rút ngắn thời gian ấy để hạnh phúc không hóa thương đau.
Con yêu của mẹ, con sẽ có hạnh phúc...
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
Trong muôn vàn điều kì diệu có TÌNH YÊU
Tất cả những gì chúng ta tìm kiếm trong cuộc đời hóa ra chỉ là một người, vào thời khắc sinh ra chúng ta đã thuộc về người khác... Có đi qua bao hạnh phúc hay đớn đau cũng không cần biết vì sẽ đến một ngày có một người nắm chặt lấy tay ta
Bạn sẽ không tìm thấy được người lý tưởng nếu bạn có thể sống với người đó. Nhưng bạn đã tìm được một người lý tưởng nếu bạn không thể sống thiếu người đó.
Đứng trước người mà bạn THÍCH, TIM của bạn sẽ ĐẬP NHANH HƠN.
Nhưng khi đứng trước người bạn YÊU, bạn sẽ chỉ cảm thấy VUI HƠN.
Nếu đứng trước người mà bạn YÊU, thì mùa ĐÔNG sẽ như mùa XUÂN.
Còn khi đứng trước người bạn THÍCH, mùa ĐÔNG chỉ ĐẸP HƠN.
Nếu bạn nhìn vào mắt người bạn THÍCH, bạn THẸN THÙNG
Nhưng nếu nhìn vào mắt người bạn YÊU, bạn sẽ MỈM CƯỜI.
Ở trước mặt người bạn THÍCH, bạn không thể NÓI NHỮNG GÌ MÌNH NGHĨ.
Nhưng nếu ở trước mặt người bạn YÊU, thì bạn hoàn toàn CÓ THỂ NÓI BẤT KỲ ĐIỀU GÌ.
Khi đứng trước người bạn THÍCH, bạn bắt đầu cảm thấy NGƯỢNG.
Nhưng trước người bạn YÊU, bạn có thể "SHOW YOUR OWN SELF".
Khi người mà bạn THÍCH khóc, bạn sẽ lập tức an ủi
Nhưng khi người mà bạn YÊU khóc, bạn sẽ khóc cùng người ấy.
Những cảm giác về sự THÍCH thường bắt nguồn từ cái TAI. Nhưng những cảm nhận về TÌNH YÊU lại hay bắt đầu bằng ĐÔI MẮT. Cho nên khi bạn không còn THÍCH ai đó nữa, thì tất cả những gì bạn cần làm là chỉnh lại đôi tai của mình.
Nhưng nếu bạn không còn YÊU ai đó nữa, và mỗi khi bạn nhắm mắt thì TÌNH YÊU lại trở lại trên những giọt nước mắt và mãi mãi đọng lại trong TRÁI TIM của bạn.
Bạn sẽ không tìm thấy được người lý tưởng nếu bạn có thể sống với người đó. Nhưng bạn đã tìm được một người lý tưởng nếu bạn không thể sống thiếu người đó.
Nếu bạn vẫn còn tự hỏi, mình đã yêu chưa, hãy đọc thêm nhé?
Phải chăng là khi tim bạn đập nhanh, lòng bàn tay bạn ướt đẫm mồ hôi, giọng nói bạn phải chạy theo mới có thể bắt kịp với nhịp đập trái tim nơi lồng ngực?
Đó chưa phải là yêu... chỉ là THÍCH
Phải chăng là bạn không thể giữ cho mắt và tay bạn rời khỏi họ?
Đó chưa phải là yêu... chỉ là SỰ THÈM MUỐN. .
Phải chăng là bạn luôn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người vì họ rất tuyệt?
Đó chưa phải là yêu... chỉ là MAY MẮN.
Phải chăng là bạn cần họ vì bạn biết họ đang có mặt bên bạn?
Đó chưa phải là yêu... Bạn cảm thấy như vậy, bởi vì bạn đang CÔ ĐƠN.
Phải chăng bạn ở bên cạnh họ vì đó là điều họ muốn?
Đó chưa phải là tình yêu... chỉ là LÒNG TRUNG THÀNH.
Phải chăng là bạn ở bên họ vì vẻ bề ngoài của họ làm cho tim bạn đập nhanh hơn một nhịp?
Đó chưa phải là yêu... chỉ là SỰ MÊ MUỘI.
Phải chăng là bạn tha thứ mọi lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm họ?
Đó chưa phải là yêu... đó là TÌNH BẠN.
Phải chăng là khi bạn nói với họ rằng họ là người duy nhất bạn nghĩ tới?
Bạn không yêu họ rồi vì... bạn đã NÓI DỐI.
Phải chăng là bạn cho họ những thứ bạn thích vì lợi ích của họ?
Đó chưa phải là tình yêu... chỉ là LÒNG THẢO.
THẾ NHƯNG...
Khi tim bạn vỡ vụn và đau nhói những lúc họ buồn...
Đó mới là YÊU.
Khi những người khác dù có thu hút bạn, nhưng bạn vẫn ở lại bên cạnh họ một cách không hối hận...
Đó mới là YÊU.
Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì bạn biết đó là một phần tính cách của họ...
Đó mới là YÊU.
Khi bạn khóc vì những nỗi đau của họ, dù là nhiều lúc đối với những nỗi đau đó, họ còn cứng cỏi hơn bạn nữa...
Đó mới là YÊU.
Khi bạn cảm thấy ánh mắt họ như nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc đến đau lòng...
Đó mới là YÊU.
Phải chăng bạn bằng lòng đưa trái tim, cuộc đời, sự sống cho họ chứ?
Nếu có thì đó là YÊU.
TÌNH YÊU có muôn vàn điều kì diệu
Và trong muôn vàn điều kì diệu có TÌNH YÊU.
Hãy thật lòng khi nói câu "Anh yêu em"/ "Em yêu anh" chỉ khi thực sự bạn cảm nhận từ sâu thẳm trái tim mình điều đó!
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
Đứng trước người mà bạn THÍCH, TIM của bạn sẽ ĐẬP NHANH HƠN.
Nhưng khi đứng trước người bạn YÊU, bạn sẽ chỉ cảm thấy VUI HƠN.
Nếu đứng trước người mà bạn YÊU, thì mùa ĐÔNG sẽ như mùa XUÂN.
Còn khi đứng trước người bạn THÍCH, mùa ĐÔNG chỉ ĐẸP HƠN.
Nếu bạn nhìn vào mắt người bạn THÍCH, bạn THẸN THÙNG
Nhưng nếu nhìn vào mắt người bạn YÊU, bạn sẽ MỈM CƯỜI.
Ở trước mặt người bạn THÍCH, bạn không thể NÓI NHỮNG GÌ MÌNH NGHĨ.
Nhưng nếu ở trước mặt người bạn YÊU, thì bạn hoàn toàn CÓ THỂ NÓI BẤT KỲ ĐIỀU GÌ.
Khi đứng trước người bạn THÍCH, bạn bắt đầu cảm thấy NGƯỢNG.
Nhưng trước người bạn YÊU, bạn có thể "SHOW YOUR OWN SELF".
Khi người mà bạn THÍCH khóc, bạn sẽ lập tức an ủi
Nhưng khi người mà bạn YÊU khóc, bạn sẽ khóc cùng người ấy.
Những cảm giác về sự THÍCH thường bắt nguồn từ cái TAI. Nhưng những cảm nhận về TÌNH YÊU lại hay bắt đầu bằng ĐÔI MẮT. Cho nên khi bạn không còn THÍCH ai đó nữa, thì tất cả những gì bạn cần làm là chỉnh lại đôi tai của mình.
Nhưng nếu bạn không còn YÊU ai đó nữa, và mỗi khi bạn nhắm mắt thì TÌNH YÊU lại trở lại trên những giọt nước mắt và mãi mãi đọng lại trong TRÁI TIM của bạn.
Bạn sẽ không tìm thấy được người lý tưởng nếu bạn có thể sống với người đó. Nhưng bạn đã tìm được một người lý tưởng nếu bạn không thể sống thiếu người đó.
Nếu bạn vẫn còn tự hỏi, mình đã yêu chưa, hãy đọc thêm nhé?
Phải chăng là khi tim bạn đập nhanh, lòng bàn tay bạn ướt đẫm mồ hôi, giọng nói bạn phải chạy theo mới có thể bắt kịp với nhịp đập trái tim nơi lồng ngực?
Đó chưa phải là yêu... chỉ là THÍCH
Phải chăng là bạn không thể giữ cho mắt và tay bạn rời khỏi họ?
Đó chưa phải là yêu... chỉ là SỰ THÈM MUỐN. .
Phải chăng là bạn luôn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người vì họ rất tuyệt?
Đó chưa phải là yêu... chỉ là MAY MẮN.
Phải chăng là bạn cần họ vì bạn biết họ đang có mặt bên bạn?
Đó chưa phải là yêu... Bạn cảm thấy như vậy, bởi vì bạn đang CÔ ĐƠN.
Phải chăng bạn ở bên cạnh họ vì đó là điều họ muốn?
Đó chưa phải là tình yêu... chỉ là LÒNG TRUNG THÀNH.
Phải chăng là bạn ở bên họ vì vẻ bề ngoài của họ làm cho tim bạn đập nhanh hơn một nhịp?
Đó chưa phải là yêu... chỉ là SỰ MÊ MUỘI.
Phải chăng là bạn tha thứ mọi lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm họ?
Đó chưa phải là yêu... đó là TÌNH BẠN.
Phải chăng là khi bạn nói với họ rằng họ là người duy nhất bạn nghĩ tới?
Bạn không yêu họ rồi vì... bạn đã NÓI DỐI.
Phải chăng là bạn cho họ những thứ bạn thích vì lợi ích của họ?
Đó chưa phải là tình yêu... chỉ là LÒNG THẢO.
THẾ NHƯNG...
Khi tim bạn vỡ vụn và đau nhói những lúc họ buồn...
Đó mới là YÊU.
Khi những người khác dù có thu hút bạn, nhưng bạn vẫn ở lại bên cạnh họ một cách không hối hận...
Đó mới là YÊU.
Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì bạn biết đó là một phần tính cách của họ...
Đó mới là YÊU.
Khi bạn khóc vì những nỗi đau của họ, dù là nhiều lúc đối với những nỗi đau đó, họ còn cứng cỏi hơn bạn nữa...
Đó mới là YÊU.
Khi bạn cảm thấy ánh mắt họ như nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc đến đau lòng...
Đó mới là YÊU.
Phải chăng bạn bằng lòng đưa trái tim, cuộc đời, sự sống cho họ chứ?
Nếu có thì đó là YÊU.
TÌNH YÊU có muôn vàn điều kì diệu
Và trong muôn vàn điều kì diệu có TÌNH YÊU.
Hãy thật lòng khi nói câu "Anh yêu em"/ "Em yêu anh" chỉ khi thực sự bạn cảm nhận từ sâu thẳm trái tim mình điều đó!
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
Cảm ơn cuộc sống, vì đã ban tặng cho tớ một thiên thần như cậu!
"Thích 1 người là chỉ cần ở bên cạnh người ấy cũng thấy vui
Còn yêu một người là dù không vui cũng muốn ở bên người ấy "
Cậu là một thiên thần, đến bên tớ và lưu giữ cho tớ những niềm vui nỗi buồn không tên. Cảm ơn nhé, thiên thần của tớ!
Cảm ơn cậu…
Vì ngày nào cũng gọi điện thoại và cất giọng hát “vịt đực”, mà theo lời cậu là để chào buổi sáng và báo thức cho tớ.
Vì luôn là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật tớ.
Vì đã không nề hà làm “xe ôm” cho tớ đến trường bất kể trời nắng hay trời mưa.
Vì đã nghĩ ra đủ trò để làm tớ vui, làm tớ cười mọi nơi, mọi lúc.
Vì đã sẵn sàng ngồi hàng giờ bên cạnh tớ, rút từng tờ khăn giấy nhét vào tay tớ và nghe tớ thút thít kể lể mỗi khi có chuyện buồn.
Vì đã cùng tớ dầm mưa, chỉ để thỏa mãn cái bản tính trẻ con của tớ, để rồi sau đó – cũng chính cậu là người đi mua thuốc cho tớ.
Vì đã dành cái nắm tay ấm áp nhất, cái khoác vai chân thành nhất, cái cốc đầu… đau điếng nhất cho tớ.
Vì đã không bỏ mặc tớ trong đêm Noel, khi tớ vừa chia tay với cậu bạn gà bông.
Vì đã gọi điện về nhà nói dối bố mẹ tớ là hai đứa phải ở lại trường làm bài tập nhóm, để có thời gian đưa tớ đi xả stress, và sau đó trở về nhà với một nụ cười thật tươi.
Vì đã sẵn sàng cho tớ mượn bờ vai, để tớ dựa vào mỗi khi cần.
Vì đã không ngần ngại ôm chầm lấy tớ, lau nước mắt cho tớ, để rồi sau đó lại ngồi mắng mỏ tớ vì cứ buồn và khóc vì những chuyện “không đâu”.
Vì luôn xuất hiện khi tớ cần, vì tất cả những gì mà cậu đã dành cho tớ.
Cậu không phàn nàn chuyện tớ dành nhiều tình cảm cho gà bông hơn cậu, nhưng lại suốt ngày kêu ca vì tớ mải lo cho gà bông mà quên chăm sóc cho chính bản thân mình. Cậu cũng biết rằng, trong trái tim tình bạn của tớ, cậu luôn đứng số một phải không?
Cậu không trách tớ vì đã quên mất ngày sinh nhật của cậu, nhưng lại mắng tớ vì đã không đến dự sinh nhật cậu, mà ngồi khóc một mình trong công viên vì tớ đã vô tình nhìn thấy bố mẹ cãi nhau. Sự thật là tớ không quên sinh nhật cậu đâu, chỉ là tớ đang buồn thôi. Sẽ dẫn cậu đi ăn kem bù nhé!
Cậu nhất định không cho tớ cùng mấy bạn khác trốn đi “đánh lẻ” trong buổi picnic của lớp, nhưng cậu lại xuất hiện đúng lúc tớ tuyệt vọng nhất khi bị lạc một mình trong rừng. Tớ biết, cậu không yên tâm nên đã đi theo tớ. Lần sau tớ sẽ nghe lời cậu, hứa đấy!
Cậu đã bắt cóc tớ cả một ngày để cùng cậu đi chọn quà valentine cho gà bông, còn sinh nhật tớ thì cậu chỉ mang đến một chiếc bánh kem bé tí tẹo, lại còn xấu xí, mà lúc đó tớ đã nói rằng nó giống như… mặt cậu vậy. Nhưng ngốc ạ, đừng buồn nhé, tớ biết đó là cả tấm lòng của cậu mà. Bé Bi đã “thì thầm” với tớ là cậu hì hục cả buổi chiều, mặt mũi tèm nhem vì làm chiếc bánh ấy. Đó là chiếc bánh có hương vị “hạnh phúc” nhất mà tớ từng được ăn đấy!
Cậu đã mang đến thật nhiều, thật nhiều điều kì diệu, mà mỗi khi nhớ lại, tớ cứ ngỡ đó là một giấc mơ. Những niềm vui, những nỗi buồn, mọi chuyện tớ đều chia sẻ cùng cậu. Nhưng cậu luôn nhận giữ lấy những nỗi buồn của tớ, để tớ luôn được cười vui.
Cảm ơn cậu, vì đã sẵn sàng nghe tớ nói bất cứ điều gì, sẵn sàng làm người giữ những nỗi buồn giúp tớ. Cảm ơn cậu – “thiên thần tình bạn” trong lòng tớ.
Cảm ơn cuộc sống, vì đã ban tặng cho tớ một thiên thần như cậu!
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
Còn yêu một người là dù không vui cũng muốn ở bên người ấy "
Cảm ơn cậu…
Vì ngày nào cũng gọi điện thoại và cất giọng hát “vịt đực”, mà theo lời cậu là để chào buổi sáng và báo thức cho tớ.
Vì luôn là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật tớ.
Vì đã không nề hà làm “xe ôm” cho tớ đến trường bất kể trời nắng hay trời mưa.
Vì đã nghĩ ra đủ trò để làm tớ vui, làm tớ cười mọi nơi, mọi lúc.
Vì đã sẵn sàng ngồi hàng giờ bên cạnh tớ, rút từng tờ khăn giấy nhét vào tay tớ và nghe tớ thút thít kể lể mỗi khi có chuyện buồn.
Vì đã cùng tớ dầm mưa, chỉ để thỏa mãn cái bản tính trẻ con của tớ, để rồi sau đó – cũng chính cậu là người đi mua thuốc cho tớ.
Vì đã dành cái nắm tay ấm áp nhất, cái khoác vai chân thành nhất, cái cốc đầu… đau điếng nhất cho tớ.
Vì đã không bỏ mặc tớ trong đêm Noel, khi tớ vừa chia tay với cậu bạn gà bông.
Vì đã gọi điện về nhà nói dối bố mẹ tớ là hai đứa phải ở lại trường làm bài tập nhóm, để có thời gian đưa tớ đi xả stress, và sau đó trở về nhà với một nụ cười thật tươi.
Vì đã sẵn sàng cho tớ mượn bờ vai, để tớ dựa vào mỗi khi cần.
Vì đã không ngần ngại ôm chầm lấy tớ, lau nước mắt cho tớ, để rồi sau đó lại ngồi mắng mỏ tớ vì cứ buồn và khóc vì những chuyện “không đâu”.
Vì luôn xuất hiện khi tớ cần, vì tất cả những gì mà cậu đã dành cho tớ.
Cậu không phàn nàn chuyện tớ dành nhiều tình cảm cho gà bông hơn cậu, nhưng lại suốt ngày kêu ca vì tớ mải lo cho gà bông mà quên chăm sóc cho chính bản thân mình. Cậu cũng biết rằng, trong trái tim tình bạn của tớ, cậu luôn đứng số một phải không?
Cậu không trách tớ vì đã quên mất ngày sinh nhật của cậu, nhưng lại mắng tớ vì đã không đến dự sinh nhật cậu, mà ngồi khóc một mình trong công viên vì tớ đã vô tình nhìn thấy bố mẹ cãi nhau. Sự thật là tớ không quên sinh nhật cậu đâu, chỉ là tớ đang buồn thôi. Sẽ dẫn cậu đi ăn kem bù nhé!
Cậu nhất định không cho tớ cùng mấy bạn khác trốn đi “đánh lẻ” trong buổi picnic của lớp, nhưng cậu lại xuất hiện đúng lúc tớ tuyệt vọng nhất khi bị lạc một mình trong rừng. Tớ biết, cậu không yên tâm nên đã đi theo tớ. Lần sau tớ sẽ nghe lời cậu, hứa đấy!
Cậu đã bắt cóc tớ cả một ngày để cùng cậu đi chọn quà valentine cho gà bông, còn sinh nhật tớ thì cậu chỉ mang đến một chiếc bánh kem bé tí tẹo, lại còn xấu xí, mà lúc đó tớ đã nói rằng nó giống như… mặt cậu vậy. Nhưng ngốc ạ, đừng buồn nhé, tớ biết đó là cả tấm lòng của cậu mà. Bé Bi đã “thì thầm” với tớ là cậu hì hục cả buổi chiều, mặt mũi tèm nhem vì làm chiếc bánh ấy. Đó là chiếc bánh có hương vị “hạnh phúc” nhất mà tớ từng được ăn đấy!
Cậu đã mang đến thật nhiều, thật nhiều điều kì diệu, mà mỗi khi nhớ lại, tớ cứ ngỡ đó là một giấc mơ. Những niềm vui, những nỗi buồn, mọi chuyện tớ đều chia sẻ cùng cậu. Nhưng cậu luôn nhận giữ lấy những nỗi buồn của tớ, để tớ luôn được cười vui.
Cảm ơn cậu, vì đã sẵn sàng nghe tớ nói bất cứ điều gì, sẵn sàng làm người giữ những nỗi buồn giúp tớ. Cảm ơn cậu – “thiên thần tình bạn” trong lòng tớ.
Cảm ơn cuộc sống, vì đã ban tặng cho tớ một thiên thần như cậu!
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
Hạnh phúc thật sự… Đang nằm ở nơi đâu?
Vào những lúc cảm thấy khó chịu nhất, ngay cả câu "Ừ" phát ra nơi cổ họng cũng cảm thấy thật nặng nề, khó khăn...
Người ta nói: Chia tay xong mong làm bạn. Nhưng với anh, tình bạn ấy quá mong manh mà chẳng bao giờ anh có thể chạm vào được nữa...
Tình yêu thường được bắt đầu đôi khi không hiểu lý do vì sao. “Đừng hỏi vì sao anh yêu em”, người ta không thể nào lý giải nổi những rung động của trái tim, hay sự khờ khạo của lý trí. Để rồi đến khi kết thúc, người ta lại đổ lỗi cho mọi thứ, và mong sao những giọt nước mắt có thể cuốn trôi đi tất cả. Anh lại khác, thậm chí, anh còn chẳng cho cô một lý do. Mực có thể tẩy được, còn ký ức… thì không
Anh vẫn biết rằng, mình đã chà đạp lên người con gái mình yêu thương nhất, người con gái mà cả cuộc đời này, anh sẽ chẳng bao giờ trả hết tình thương cho cô ấy. Vậy mà, anh vẫn quyết định rời xa cô. Không phải vì anh hết yêu cô, mà vì hai chữ “cuộc sống”, cuộc sống thường không giống với cuộc đời.
Có lẽ sẽ nhiều người đổ lỗi cho anh là thằng hèn, là người không có dũng khí, là người không biết bảo vệ hay chung thủy với người yêu mình, là người đánh đổi công danh sự nghiệp trên nỗi đau mà cô phải chịu. Anh bỏ ngoài tai tất cả dư luận xã hội, gia đình, bạn bè, anh quay lưng trên những giọt nước mắt đớn đau của cô, để dằn lòng chọn cho mình một cô người yêu xinh tươi ngay sau đó. Anh cố tình làm như vậy để cô có thể quên anh nhanh hơn. Nhưng anh đâu hiểu rằng, nếu anh không làm như thế, cô vẫn có thể chấp nhận và quên anh.
Thậm chí, điều đó còn dễ dàng hơn rất nhiều.
Từ ngày chia tay, anh hút thuốc nhiều hơn. Trên bàn làm việc của anh, những đầu lọc, những khói, những cái suy nghĩ trầm tư. Đôi khi làn khói thuốc ấy làm anh nhớ đến cô…
Nhưng anh biết mình chẳng còn tư cách gì để gọi một cuộc điện thoại hay nhắn một tin nhắn. Hỏi thăm ư? Chúc ngủ ngon ư? anh sẽ lại làm cô buồn và nghĩ ngợi nhiều. Chẳng thà cứ làm một thằng đểu như mọi người vẫn nói với cô.
Đêm mưa lạnh. Anh nhớ đến cô. Facebook của cô, anh không nằm trong danh sách bạn bè. Anh lập một cái face mới, giả vờ làm một người quen của cô để cô đồng ý kết bạn. Và anh dõi theo từng bước chân, từng suy nghĩ, từng hành động của cô như thế. Lặng lẽ, âm thầm… Lòng anh thấy xót xa khi biết cô ốm, anh thấy đau khi cô nói ngã xe. Với anh, người con gái anh yêu, đã yêu, và bây giờ vẫn yêu ấy, còn rất yếu đuối…
Một tháng, hai tháng… rồi tám tháng trôi qua. Anh muốn gặp cô. Anh đã chủ động gọi điện mời cô đi uống nước. Cô đồng ý. Anh lại sửa soạn cho mình cái dáng vẻ bất cần, chua chát, để đả kích, để làm cô buồn. Dù thật tâm, anh không muốn thế. Anh không còn tin vào mắt mình, cô đã thay đổi, từ dáng vẻ bề ngoài, từ cách nói chuyện. Cô nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. Nhưng anh biết, đằng sau nụ cười ấy, là những giọt nước mắt nuốt vào trong. Anh hỏi cô rất rất nhiều, và cô cũng vậy. Từ ngày chia tay, hai người thỉnh thoảng vẫn nói chuyện, nhưng chưa bao giờ cô hỏi anh “Anh có hạnh phúc không?”. Cô chỉ dặn anh, bình an và may mắn. Khi cô quay lưng bước ra về, anh thấy mắt mình cay xè, và bất chợt cười chua chát “Mình ơi, anh xin lỗi!”.
Tình yêu của anh và cô bắt đầu khi còn là cái thời hoa phượng đỏ ấy. Nhưng cô đã từ chối anh vì sợ ảnh hưởng đến học hành. Anh vẫn quyết tâm theo đuổi cô. Cho đến năm thứ hai đại học, trước tấm chân tình của anh, cô đồng ý. Tình yêu của thời sinh viên đói khổ ấy, nghèo mà vui, ấm áp và hạnh phúc. Người ta đâu cần trao nhau những món quà được tính bằng bao nhiêu tiền, mà với cô, hạnh phúc chỉ đơn giản, là được nhìn thấy anh, hai đứa chở nhau trên chiếc xe đạp cũ dưới trời đêm Hà Nội, ngửi mùi hoa sữa… Còn với anh lúc đó, chỉ là được ôm cô thật chặt từ phía sau, nghe cô gọi “Mình ơi”… Bây giờ, đó là thời xa vắng…
Giờ đây, anh đã có người yêu mới, nhưng anh biết, sẽ chẳng bao giờ anh quên được cô, cả cuộc đời này, anh nợ cô quá nhiều… Đôi khi anh muốn chia tay người yêu hiện tại, nhưng anh lại muốn, mình làm một thằng đểu của cô, để cô quên anh nhanh hơn. Có lần, người yêu mới của anh đòi cầm điện thoại để kiểm tra. Ừ, thì anh đồng ý. Tối hôm ấy, cô lại nhắn tin vào máy anh. Tình bạn, tình yêu… đủ để cô nhận ra, người nói chuyện với cô, không phải là anh… Trưa hôm sau, anh gọi điện giải thích. Cô chỉ cười “Tại sao phải giải thích?”
Cuộc sống vẫn cứ như vậy trôi qua, anh vẫn dõi theo cô mỗi ngày như một thói quen không thể bỏ. Có những lúc cô đi dạy thêm về muộn, anh lái xe theo sau. Lúc cô phải đi ăn uống với khách hàng. Anh cũng ngồi một bàn gần đó. Và cô vẫn không hay biết gì… Đôi khi anh tự hỏi “Mình đang làm gì thế này?”
Ngày hôm nay, anh sững sờ khi nhận được tin, còn 5 ngày nữa cô sẽ đi nước ngoài. Cô sẽ sang Mỹ du học và ở lại luôn cùng với cô chú. Anh gọi điện ngay cho cô
- “Thế là thế nào? - Anh hỏi. Cô cũng chỉ lại cười:
- “Em muốn bắt đầu cuộc sống mới”.
5 ngày nữa. Anh không muốn cô đi, anh muốn cô ở lại. Nhưng vì cái gì, anh có là gì của cô nữa đâu. Những tổn thương anh gây ra cho cô chưa đủ sao. Anh lao vào rượu, anh cãi nhau với người yêu mới không lý do, anh đi đêm nhiều hơn… Nhìn cô đóng cổng nhà, anh lại quay lưng ra về, chua chát và đau nhói.
Trở lại nơi bàn làm việc, bật máy tính, tìm trong ổ cứng những kỷ niệm về anh và cô. Anh nói dối cô, anh đã xóa hết rồi, thư đã đốt hết rồi, những gì cô tặng, đã cho hết rồi. Nhưng thật ra, anh vẫn giữ, vẫn trân trọng, nâng niu từng chút một. Yêu anh, từ khi yêu anh, cô đã khổ rất nhiều… Còn tương lai, anh không thể bắt cô chờ đợi. Nhà anh lại không giàu có như người ta, anh còn phải lo cho 3 đứa em, lo cho bố mẹ đang già yếu.
Gánh nặng anh đang mang trong mình đã buộc anh hi sinh tình yêu của mình, khi anh không muốn cô bỏ tuổi xuân vì anh. Anh, thậm chí còn không biết bao giờ mình có thể tiến tới hôn nhân. Anh, thậm chí đôi lúc còn không dám đối diện với cô. Anh không muốn cô khổ vì anh thêm nữa. Một nỗi sợ mơ hồ trong anh… Và anh nói chia tay cô, mặc cho cô ngã quỵ gần tháng trời trên giường bệnh… Hãy cứ để cô nghĩ rằng anh là một thằng đểu như thế…
Còn một ngày nữa cô bay. Liệu cô có muốn gặp anh không? Anh muốn cô ở lại, nhưng với tư cách gì, với quyền gì? Bất chợt anh nhớ cô, nhớ cô vẫn thường nói với anh rằng: “Đôi khi con người ta cứ mải mê lao vào những cuộc tìm kiếm hạnh phúc, để rồi có lúc chợt nhận ra rằng, hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình, nhưng lại không có đủ can đảm và dũng khí, để cúi xuống nhặt nó lên”… Hãy để cho cô ra đi tìm sự nghiệp và hạnh phúc mới của mình? Hay nói thật lòng mình với cô? Đâu mới là cái anh cần làm. Bản thân anh biết, cô không trách anh, không hận anh, không ghét anh. Bản thân anh biết, cô hiểu anh vì sao lại làm như vậy với cô.
Nhưng, chính anh, vẫn đang tự tạo rào cản vô hình với cô… Mà có lẽ, hai người sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nhau qua cái rào cản ấy nữa…
Còn một ngày nữa cô cất chuyến bay… Hạnh phúc thật sự… Đang nằm ở nơi đâu?
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
Tình yêu thường được bắt đầu đôi khi không hiểu lý do vì sao. “Đừng hỏi vì sao anh yêu em”, người ta không thể nào lý giải nổi những rung động của trái tim, hay sự khờ khạo của lý trí. Để rồi đến khi kết thúc, người ta lại đổ lỗi cho mọi thứ, và mong sao những giọt nước mắt có thể cuốn trôi đi tất cả. Anh lại khác, thậm chí, anh còn chẳng cho cô một lý do. Mực có thể tẩy được, còn ký ức… thì không
Anh vẫn biết rằng, mình đã chà đạp lên người con gái mình yêu thương nhất, người con gái mà cả cuộc đời này, anh sẽ chẳng bao giờ trả hết tình thương cho cô ấy. Vậy mà, anh vẫn quyết định rời xa cô. Không phải vì anh hết yêu cô, mà vì hai chữ “cuộc sống”, cuộc sống thường không giống với cuộc đời.
Có lẽ sẽ nhiều người đổ lỗi cho anh là thằng hèn, là người không có dũng khí, là người không biết bảo vệ hay chung thủy với người yêu mình, là người đánh đổi công danh sự nghiệp trên nỗi đau mà cô phải chịu. Anh bỏ ngoài tai tất cả dư luận xã hội, gia đình, bạn bè, anh quay lưng trên những giọt nước mắt đớn đau của cô, để dằn lòng chọn cho mình một cô người yêu xinh tươi ngay sau đó. Anh cố tình làm như vậy để cô có thể quên anh nhanh hơn. Nhưng anh đâu hiểu rằng, nếu anh không làm như thế, cô vẫn có thể chấp nhận và quên anh.
Thậm chí, điều đó còn dễ dàng hơn rất nhiều.
Từ ngày chia tay, anh hút thuốc nhiều hơn. Trên bàn làm việc của anh, những đầu lọc, những khói, những cái suy nghĩ trầm tư. Đôi khi làn khói thuốc ấy làm anh nhớ đến cô…
Nhưng anh biết mình chẳng còn tư cách gì để gọi một cuộc điện thoại hay nhắn một tin nhắn. Hỏi thăm ư? Chúc ngủ ngon ư? anh sẽ lại làm cô buồn và nghĩ ngợi nhiều. Chẳng thà cứ làm một thằng đểu như mọi người vẫn nói với cô.
Đêm mưa lạnh. Anh nhớ đến cô. Facebook của cô, anh không nằm trong danh sách bạn bè. Anh lập một cái face mới, giả vờ làm một người quen của cô để cô đồng ý kết bạn. Và anh dõi theo từng bước chân, từng suy nghĩ, từng hành động của cô như thế. Lặng lẽ, âm thầm… Lòng anh thấy xót xa khi biết cô ốm, anh thấy đau khi cô nói ngã xe. Với anh, người con gái anh yêu, đã yêu, và bây giờ vẫn yêu ấy, còn rất yếu đuối…
Một tháng, hai tháng… rồi tám tháng trôi qua. Anh muốn gặp cô. Anh đã chủ động gọi điện mời cô đi uống nước. Cô đồng ý. Anh lại sửa soạn cho mình cái dáng vẻ bất cần, chua chát, để đả kích, để làm cô buồn. Dù thật tâm, anh không muốn thế. Anh không còn tin vào mắt mình, cô đã thay đổi, từ dáng vẻ bề ngoài, từ cách nói chuyện. Cô nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. Nhưng anh biết, đằng sau nụ cười ấy, là những giọt nước mắt nuốt vào trong. Anh hỏi cô rất rất nhiều, và cô cũng vậy. Từ ngày chia tay, hai người thỉnh thoảng vẫn nói chuyện, nhưng chưa bao giờ cô hỏi anh “Anh có hạnh phúc không?”. Cô chỉ dặn anh, bình an và may mắn. Khi cô quay lưng bước ra về, anh thấy mắt mình cay xè, và bất chợt cười chua chát “Mình ơi, anh xin lỗi!”.
Tình yêu của anh và cô bắt đầu khi còn là cái thời hoa phượng đỏ ấy. Nhưng cô đã từ chối anh vì sợ ảnh hưởng đến học hành. Anh vẫn quyết tâm theo đuổi cô. Cho đến năm thứ hai đại học, trước tấm chân tình của anh, cô đồng ý. Tình yêu của thời sinh viên đói khổ ấy, nghèo mà vui, ấm áp và hạnh phúc. Người ta đâu cần trao nhau những món quà được tính bằng bao nhiêu tiền, mà với cô, hạnh phúc chỉ đơn giản, là được nhìn thấy anh, hai đứa chở nhau trên chiếc xe đạp cũ dưới trời đêm Hà Nội, ngửi mùi hoa sữa… Còn với anh lúc đó, chỉ là được ôm cô thật chặt từ phía sau, nghe cô gọi “Mình ơi”… Bây giờ, đó là thời xa vắng…
Giờ đây, anh đã có người yêu mới, nhưng anh biết, sẽ chẳng bao giờ anh quên được cô, cả cuộc đời này, anh nợ cô quá nhiều… Đôi khi anh muốn chia tay người yêu hiện tại, nhưng anh lại muốn, mình làm một thằng đểu của cô, để cô quên anh nhanh hơn. Có lần, người yêu mới của anh đòi cầm điện thoại để kiểm tra. Ừ, thì anh đồng ý. Tối hôm ấy, cô lại nhắn tin vào máy anh. Tình bạn, tình yêu… đủ để cô nhận ra, người nói chuyện với cô, không phải là anh… Trưa hôm sau, anh gọi điện giải thích. Cô chỉ cười “Tại sao phải giải thích?”
Cuộc sống vẫn cứ như vậy trôi qua, anh vẫn dõi theo cô mỗi ngày như một thói quen không thể bỏ. Có những lúc cô đi dạy thêm về muộn, anh lái xe theo sau. Lúc cô phải đi ăn uống với khách hàng. Anh cũng ngồi một bàn gần đó. Và cô vẫn không hay biết gì… Đôi khi anh tự hỏi “Mình đang làm gì thế này?”
Ngày hôm nay, anh sững sờ khi nhận được tin, còn 5 ngày nữa cô sẽ đi nước ngoài. Cô sẽ sang Mỹ du học và ở lại luôn cùng với cô chú. Anh gọi điện ngay cho cô
- “Thế là thế nào? - Anh hỏi. Cô cũng chỉ lại cười:
- “Em muốn bắt đầu cuộc sống mới”.
5 ngày nữa. Anh không muốn cô đi, anh muốn cô ở lại. Nhưng vì cái gì, anh có là gì của cô nữa đâu. Những tổn thương anh gây ra cho cô chưa đủ sao. Anh lao vào rượu, anh cãi nhau với người yêu mới không lý do, anh đi đêm nhiều hơn… Nhìn cô đóng cổng nhà, anh lại quay lưng ra về, chua chát và đau nhói.
Trở lại nơi bàn làm việc, bật máy tính, tìm trong ổ cứng những kỷ niệm về anh và cô. Anh nói dối cô, anh đã xóa hết rồi, thư đã đốt hết rồi, những gì cô tặng, đã cho hết rồi. Nhưng thật ra, anh vẫn giữ, vẫn trân trọng, nâng niu từng chút một. Yêu anh, từ khi yêu anh, cô đã khổ rất nhiều… Còn tương lai, anh không thể bắt cô chờ đợi. Nhà anh lại không giàu có như người ta, anh còn phải lo cho 3 đứa em, lo cho bố mẹ đang già yếu.
Gánh nặng anh đang mang trong mình đã buộc anh hi sinh tình yêu của mình, khi anh không muốn cô bỏ tuổi xuân vì anh. Anh, thậm chí còn không biết bao giờ mình có thể tiến tới hôn nhân. Anh, thậm chí đôi lúc còn không dám đối diện với cô. Anh không muốn cô khổ vì anh thêm nữa. Một nỗi sợ mơ hồ trong anh… Và anh nói chia tay cô, mặc cho cô ngã quỵ gần tháng trời trên giường bệnh… Hãy cứ để cô nghĩ rằng anh là một thằng đểu như thế…
Còn một ngày nữa cô bay. Liệu cô có muốn gặp anh không? Anh muốn cô ở lại, nhưng với tư cách gì, với quyền gì? Bất chợt anh nhớ cô, nhớ cô vẫn thường nói với anh rằng: “Đôi khi con người ta cứ mải mê lao vào những cuộc tìm kiếm hạnh phúc, để rồi có lúc chợt nhận ra rằng, hạnh phúc đang ở ngay dưới chân mình, nhưng lại không có đủ can đảm và dũng khí, để cúi xuống nhặt nó lên”… Hãy để cho cô ra đi tìm sự nghiệp và hạnh phúc mới của mình? Hay nói thật lòng mình với cô? Đâu mới là cái anh cần làm. Bản thân anh biết, cô không trách anh, không hận anh, không ghét anh. Bản thân anh biết, cô hiểu anh vì sao lại làm như vậy với cô.
Nhưng, chính anh, vẫn đang tự tạo rào cản vô hình với cô… Mà có lẽ, hai người sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nhau qua cái rào cản ấy nữa…
Còn một ngày nữa cô cất chuyến bay… Hạnh phúc thật sự… Đang nằm ở nơi đâu?
Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)